An nhiên giữa những thăng trầm 7

THẮP NẾN HOÀNG HÔN


Đời sắp hết, sao muộn phiền chưa hết? 

 Bao lo toan, chẳng một chuyện ra hồn! 

 Ngước mắt nhìn chiều tím nhuộm hoàng hôn 

 Nghe trời đất chứa lẽ gì sâu thẳm? 


Chiều qua phố, lặng người khua bước chậm 

 Ta về đâu đời dạt cuối chân trời? 

 Loay hoay cùng nhịp Trái đất... mù khơi 

Dường hoang phí đời ta trong mờ mịt. 


 Đời sắp tối mà bàn chân chưa biết 

 Nẻo về sau rạng rỡ ánh mai hồng 

 Ôi! Dã tràng một kiếp đã hoài công 

 Mình cô phụ chính mình bao kiếp nữa? 



 

Đời mộng mị sao lòng hoài chan chứa 

 Biển mặn đày cơn khát chẳng hề nguôi! 

 Ta là ai mà đắm đuối cuộc đời 

 Mà đánh đổi nụ cười qua nước mắt? 


 Một ngọn nến ngời khi tà dương sắp tắt 

 Còn chút này… sực tỉnh thắp bình minh 

 Xoay mặt vào trong, thôi bắt bóng đuổi hình 

 Cho vạn kiếp lênh đênh chừ khép lại. 

 

Đôi mắt nhắm, thương chuỗi ngày ngây dại 

 Nhân gian ơi... cõi mộng biết chăng là! 

Nhận xét